Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

Mài mòn

MÀI MÒN 



Những năm còn là học sinh cấp 2, cấp 3, tôi đã từng là một cậu bé sao mà hồn nhiên, ngây thơ và lãng mạn. 
Từng làm những cái gọi là "làm thơ", "viết văn", được một số người- kể cả người lớn gọi là "túp thơ", "lều văn"...
Cũng từng thi học sinh giỏi văn, cũng từng tham gia một số trại sáng tác cho các học sinh năng khiếu do Hội văn học nghệ thuật tỉnh tổ chức; cũng có một số bài thơ, bài văn được đăng trên một vài tờ báo...
Cũng từng yêu đương tuổi học trò... 
... Ấy vậy mà sau khi rời cánh cổng trường đại học, rồi cuộc sống với bươn chải, cuộc đời với đủ mọi màu sắc phức tạp sau một số năm đã mài mòn hẳn đi cả một tâm hồn của thời niên thiếu.
Giờ đây, thi thoảng nhớ lại, chỉ thấy nhàn nhạt, phảng phất một màu sắc tươi mơ hồ... của bóng dáng những con người... Những người bạn... Q.Hữu... Ng.Diệp...Anh... hồi tham gia trại sáng tác; ... các em Hà... Giang... Yến..., các chị... Nga... Lệ..., các bạn ...Sử... Trí... ở các lớp thi học sinh giỏi... 
Và những ai nữa nhỉ... Giờ đây không biết họ thế nào nhỉ? Có bị mài mòn như tôi không? Có còn theo đuổi "sự nghiệp văn học nghệ thuật" của mình không?... Có còn nhớ về những khoảnh khắc đó không?... 
...Hay cũng như tôi... 
Những mối tình học trò... Loan... Hương... Chi... Những mối tình tuổi sinh viên ...Huệ. Tình yêu Trần Dương những năm đầu rời cánh cửa trường đại học. Và những... "bài thơ tình"... "màu tím"... Chắc giờ đây những người ấy đều đang hạnh phúc với mái ấm gia đình của mình... 
Và chắc cũng "buồn cười" cho "mối tình" của "anh chàng" tôi như chính tôi giờ cũng thấy buồn cười cho "mối tình" theo kiểu "khái niệm", "định nghĩa" đặt trên thực tế cuộc sống...
...
Trách mình chăng! Trách mình không đủ bản lĩnh, quá vô tâm và cả viển vông phi thực tế nên bị mài mòn, không lưu giữ nổi cho mình ký ức nguyên vẹn... 
Hay trách cuộc sống quá "ác nghiệt" với mình- làm thay đổi cả một lập trường, quan điểm...
- Là trách chính mình.
Thi thoảng ký ức nhàn nhạt, phảng phất một màu sắc tươi mơ hồ... lướt qua cuộc sống hiện thực...
Thảng thốt nhớ lại ký ức nhàn nhạt, phảng phất một màu sắc tươi mơ hồ...
Giật mình trở lại ký ức nhàn nhạt, phảng phất một màu sắc tươi mơ hồ...

Ta sống ở trên đời này?- Đúng vậy
Quá vô tâm nên đã bị mài mòn
Không giữ nổi cho mình nguyên ký ức
Biết bao giờ trở lại với lòng hơn.

Rồi đến lúc ta không còn trên đời nữa
Những tàn phai cũng tuyệt tích luôn rồi.
Chẳng ai nhớ nổi là ta như hạt cát
Sóng biển mặn mòi vùi dập đến phai phôi.
Hà Nội, Đêm, 11/2012

17 nhận xét:

  1. đây là bài viết đầu tiên bên nhà ông mà tui đọc và com được, vì hồi đó hầu hết các bài của ông đều là.... AI YÊU BÁC HỒ CHÍ MINH BẰNG CÁI ÔNG...TÔ MỲ, nên tui đọc mà hổng hiểu gì. Đến bài này, rồi Gam chồng, sao đó là ...
    giờ đọc lại, thấy nhớ hồi xưa. Già rùi, cũng thất thường thiệt.Ông viết câu này đúng lắm nè :
    " Trách mình không đủ bản lĩnh, quá vô tâm và cả viển vông phi thực tế nên bị mài mòn, không lưu giữ nổi cho mình ký ức nguyên vẹn... "
    Sáng qua thăm ông chút tui về

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vậy hả bà. Cảm ơn bà qua tui lúc còn sáng sớm nhen. Tui viết bài đó mong mình vẫn giữ được càng nhiều càng tốt những gì đã trải qua trước khi mình chết

      Xóa
    2. Mai chết rồi. tối nay ráng...mài ....cho....mòn đi nha ông già !
      ka ka ka

      Xóa
    3. á á. bà già này chạy loăng quăng dữ vậy chời

      Xóa
    4. bà tính quăng lựu đạn zô nhà tui hả :v
      mà tui mài nó mòn mất roài làm sao lần sau mài tiếp hả bà. há há

      Xóa
    5. quăng gì đâu ? nhắc nhở ông chút coi, với nghía ông cái coi...mòn chưa vậy mà ! hì hì.
      thấy ông te tua rùi, tui cặp d1p vô nách, đủng đỉnh đi về kiếm....

      Xóa
    6. sửa lại dùm tui chữ dép. ghi sai giờ mới thấy.hì hì

      Xóa
    7. kiếm cái giề
      tui cứ để vậy

      Xóa
    8. ông nghĩ tui kiếm cái gì ?

      Xóa
    9. ai bít bà kím cái chi. há há...

      Xóa
  2. kiếm thêm lựu đạn ...ha ha ha

    Trả lờiXóa
  3. Ông là một Tô Mỳ ..có chử
    Mai thành gì ,ông biết mà thôi
    Tui long nhong rong ruỗi cuộc đời
    Giữa nhớ, quên và đời còn ,mất
    Nói như ông ,mai trả đời về đất
    Trả vần câu bay thả lãng du
    Ngày nhẹ tênh qua đỉnh phù du
    Những kỷ niệm cỏ vùi lấp lú ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Phải roài. trả đời về đất roài mọi cái hóa phù du. Chỉ mong có ai đó thắp cho một giọt nước mắt

      Xóa
    2. Nước sao thắp được ông ? Phải nói là chỉ mong có ai đó hỉ hỉ cho vài giọt nước mắt + nước mũi mới đúng hén.
      Ai tui hổng biết, chứ mất ông tui hỉ hỉ thiệt đó.

      Xóa
    3. tui hận bà. bà mong tui chít sớm

      Xóa
    4. tui hổng thích chữ hận tí nào hết. bỏ đi, nói gì cho nó nhẹ nhẹ chút coi. Ghét chẳng hạn.
      Tui có khấn trời phật nào chứng cho tui vụ cầu ông chít sớm đâu mà ông lo hổng biết à.

      Xóa