ĐỀ TỰA TÌNH YÊU HÀN MẶC TỬ
Có một lần tôi đi "hái dâu"
"Mùa xuân chín" biếc ở non đầu
"Nụ cười" cô "gái quê" "bẽn lẽn"
Làm "biển hồn ta" gợn sóng sâu
Bắt chuyện lòng sao thấy "sượng sùng"
"Thời gian" sao sớm "khói nương tan"
"Ra đời" tình của "xuân như ý"
"Hãy đón hồn anh"- "một miệng trăng"
"Đôi ta" "say chết đêm nay" nhé
"Đà Lạt trăng mờ" khóc "mất duyên"
"Cô gái đồng trinh" "sầu vạn cổ"
Giật mình- "những giọt lệ" rơi nghiêng
Thôi phải đành "say trăng" tối nay
"Lang thang" "ghen" với trái ngang này
"Cửa sổ lồng gương" lồng tiếng nói
Một "chuyến đò ngang" đắm chốn đây
Thôi đành "bắt chước" "tối tân hôn"
"Đây thôn Vĩ Dạ" "trút linh hồn"
Thấy "đời phiêu lãng" mang "huyền ảo"
"Duyên muộn" "rụng rồi" đến héo hon
Bây giờ "chơi giữa mùa trăng" xám
"Mơ duyên" "lưu luyến" đến thân tôi
"Thao thức" giữa "muôn năm sầu thảm"
"Trăng vàng trăng ngọc" kiếp xa xôi
"Trăng vàng trăng ngọc" kiếp xa xôi
"Nhớ nhung" yêu mến đã lâu rồi
"Uống trăng" để tự mình "say nắng"
"Em nhớ mình xa"- tội nghiệp người
Làm sao hiểu nổi "trái mùa yêu"
"Tôi không muốn gặp" nữa "cô liêu"
Nên "bến Hàn Giang" trăng "sáng láng"
"Tình quê" chết đuối sóng lam kiều

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét