EM
Em là ngọn gió trên đồi
lạ lùng ràng buộc con người của tôi
Em là một áng mây trôi
chiều về làm tím mắt người thường nhân
Em là một ánh trắng tan
trong tầng hơi thở kẻ đang điên cuồng
Em là vời một tiếng chuông
huyền bí xóm đạo khi ngàn đêm rơi
Em là tiếng không phải lời
tôi đi tìm bắt rã rời chưa xong
Em là bóng nước mặt sông
dễ tan vỡ lắm khó lòng giữ riêng
Em là một sợi chỉ duyên
trói người ta bỏ ngoài biên cuộc đời
Cũng là câu lục bát đôi
sinh tứ bất chợt rối bời bài thơ
Bắt tôi ngủ một đêm mơ
mai kia thức giấc đổ ngờ cho ai

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét