GIỮ LẤY CHO MÌNH
Giếng khơi! Giếng
khơi!
Nghe quanh đây tiếng gọi ân tình trong vắt của làng quê từ tiếng vang của chiếc
gàu buông xuống khuấy nước mạch đá ong kéo lên sóng sánh nắng mặt trời.
Một bài thơ tương đối đẹp. Đẹp về ý, đẹp về hình ảnh, đẹp cả về
điệu. Trong khi cuộc sống đang đô thị hóa mỗi ngày với việc dùng nước máy từ
vòi thì "Giếng khơi" của
Tiểu Mục Đồng (giới thiệu trong Thơ chọn
lọc của Nguyệt san Đông Tây tháng 1/2013) lại cất tiếng gọi mỗi người về
lại với giếng khơi làng quê.
Đúng thế. Có giếng khơi, mới múc
lên được hạt mưa ca dao, thấy con cá bống, ngửi được hương thị thoang thoảng quanh làng từ
những vất vả, lo toan của bà, của mẹ, của cha, của chị quanh năm ngày tháng với
những vụ mùa trĩu hạt là nhờ có những gánh nước trĩu vai, mạch sống từ giếng
đang trầm nhịp những bàn chân bước sau
đêm "tối lửa tắt đèn". Giếng khơi như nguồn sống, xầm xì rỉ mạch đá ong, vẫn lặng lẽ soi đời để bật thành tiếng gọi lay thức mặt trời, lay thức sự quấn quýt
giữa tình người với tình thiên nhiên, tình quê hương nguồn cội.
Với khá nhiều những hình ảnh đẹp được thể hiện qua những ngôn từ
khá đắt như múc hạt mưa ca dao, trầm tích
xì xầm, rỉ mạch đá ong, giấc mơ trong vắt, va thành giếng, lay thức mặt trời,
trầm nhịp... đã khiến cho người đọc phải soi mình vào giếng, phải thốt lên tiếng gọi Giếng khơi! Giếng khơi! từ chính lòng mình.
Thả gàu xuống giếng
Tôi múc lên hạt mưa ca dao
Tìm con cá bống
Chỉ nghe hương thị thoang thoảng
quanh làng.
Phả giọt nước mát vào mặt
Giọt nước gội trắng tóc bà, gội
xanh tóc chị
Giọt nước đầy thùng trĩu đôi vai
mẹ
Nghe trầm tích xì xầm
Rỉ mạch đá ong.
Soi mình vào giếng
Tôi thấy những mùa giáp hạt
Cái đói ám ảnh dân làng
Những mùa hoa gạo rơi hoang
Cầu vồng đằng tây báo hạn...
Giếng khơi! Giếng khơi!
Ai đào ra mạch sống bao đời?
Giấc mơ trong vắt
Khuôn mặt cha tôi tha hương trở
về
Soi đời lặng lẽ!
Giếng khơi! Giếng khơi!
Tiếng gàu va thành giếng
Tiếng vọng lay thức mặt trời
Những bàn chân sau đêm "tối
lửa tắt đèn"
Trầm nhịp!
Gánh nước về tưới xanh giấc thơ
tôi!
Duy chỉ tiếc mỗi một điều trong bài thơ của Tiểu Mục Đồng là từ giọt chưa lột hết cái mênh mông trong
tươi của nước đời giếng khơi tràn sức sống. Bởi chỉ giọt thôi sao đủ phả, chỉ
giọt thôi sao đủ gội trắng tóc bà, gội xanh tóc chị, sao đủ đầy thùng trĩu đôi vai mẹ. Và có lẽ cũng nên bỏ đi những từ tôi để bài thơ không còn bị cá nhân hóa,
tôi hóa nữa. Có thế mới nghe thấu tiếng trầm
tích xì xầm, rỉ mạch đá ong; có thế mới tưới
xanh được giấc thơ quý báu của
mỗi một người. Có thế tiếng gọi giếng
khơi! mới mãi vang vang gọi ta giữ lấy cho mình một nét trầm tích trong
xanh. Tuy chỉ là ý kiến cá nhân, nhưng bài thơ có lẽ sẽ đẹp hơn nếu được gọi
tiếng giếng khơi như thế này:
Thả gàu xuống giếng
Múc lên hạt mưa ca dao
Tìm con cá bống
Nghe hương thị thoang thoảng
quanh làng.
Phả mát vào mặt
nước gội trắng tóc bà, gội xanh
tóc chị
nước đầy thùng trĩu đôi vai mẹ
Nghe trầm tích xì xầm
Rỉ mạch đá ong.
Soi mình vào giếng
Thấy những mùa giáp hạt
Cái đói ám ảnh dân làng
Những mùa hoa gạo rơi hoang
Cầu vồng đằng tây báo hạn...
Giếng khơi! Giếng khơi!
Ai đào ra mạch sống bao đời?
Giấc mơ trong vắt
Khuôn mặt cha tha hương trở về
Soi đời lặng lẽ!
Giếng khơi! Giếng khơi!
Tiếng gàu va thành giếng
Tiếng vọng lay thức mặt trời
Những bàn chân bước sau đêm
"tối lửa tắt đèn"
Trầm nhịp!
Gánh nước về tưới xanh giấc thơ!
.jpg)
Có đọc bài viết nhưng chẳng hiểu mấy. :)
Trả lờiXóaChiều ám áp nhé. ♥
Cảm ơn Nắng
Xóa