KẺ NGƠ NGẨN
Đời rốt cục có nghĩa gì đâu chứ
Khi niềm vui đánh đổi bởi niềm đau
Trăm năm ngươi cô đơn ướt mái sầu
Khi lạc lõng giữa biển người bất hợp
Quá khứ cũ dâng tiếc thương tràn ngập
Thế giới bên ngoài nuôi ảo mộng vàng son
Ngươi vui khi chút rượu thấm vào lòng
Cười ngắn ngủi với niềm vui chật hẹp
Ngươi trót đã sinh ra đời bởi mẹ
Nên niềm yêu nguồn cội chẳng xa rời
Ràng buộc ngươi dây tình cảm không nguôi
Ngươi phá phách mà lòng đầy tiếc nuối
Ngươi nhạy cảm quá nên thành đau khổ
Đàn tim ngươi náo loạn chẳng nhịp nhàng
Thay đổi nhỏ đủ làm ngươi hốt hoảng
Trống tênh người- không chỗ dựa xác thân
Ngươi không thể dối lòng- đời muôn mối
Khói thuốc bay ảo ảnh một chân trời
Có một kẻ là ngươi đi ngơ ngẩn
Tay hất tung mái tóc rối bời bời

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét