Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2013

Phong linh lanh canh


PHONG LINH LANH CANH


Nàng
cứ viết vào nửa đêm về sáng
Những câu thơ hoang hoải
sáng đèn trong ám ảnh
Nỗi đau cứ dứt day
miên man trên tay niệm khúc
Xanh như màu rêu
ướt nhoẹt niềm khóc
Xuân thì ve vuốt gọi
bật lồng tiếng cởi áo cài then
ngược đường lau nước mắt

Dư âm nào mất mát
không nỡ cất cao
không đành chìm thấp
Cứ lanh canh
tiếng phong linh hỏi trong cuộc lễ
ai trốn đi đâu
ai thoắt quên nhau
biết ngày nao trở lại chưa tàn

Nàng
ước nguyện dẫu chưa kịp về theo bóng hương
say một lời thề cạn chén quỳnh tương
thiên di đôi cánh mùa năm mới
thắp nắng sáng đầu năm hoa trắng vương

11 nhận xét:

  1. Rồi thì cuộc đời ai cũng phải tự bước đi
    Chỉ dừng một lần để nhớ nhau lần cuối
    Dừng lại một ngày cho phép mình tiếc nuối
    Nhưng chẳng ai có thể dừng lại một đời để đợi nhau.

    Trả lờiXóa
  2. Đọc tới đọc lui, càng đọc càng nghẹn, hổng biết nói gì...thôi, ôm đầu gối ngủ ông hén.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. sao ngẹn vậy ta? ôm đầu gối tui ngủ sướng hôn

      Xóa
    2. hổng biết. Nghe leng keng lanh canh không hà.

      Xóa
    3. roài sao. nghe lanh canh thấy sao bà

      Xóa
    4. ngủ hổng được, nên giờ còn thức chứ sao nữa?!

      Xóa
    5. hí hí. sao hổng ngủ được. bà nè, tui khoái cái bài nhạc blog của bà ghê à nhen

      Xóa
    6. ông gắn com cho tui được mà kêu gắn cái này không được. Toàn gạt tui không hà.

      Xóa