Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

Thiên đàng trắng

THIÊN ĐÀNG TRẮNG



Một buổi bầu trời trắng lượt mây
Mưa rơi trắng đục sợi mong gầy
Người mang khăn trắng đi chầm chậm
Đi vào cổng trắng nghĩa trang câm

Đây bức tường vôi trắng chạy quanh
Hàng bia xếp trắng những ngôi hàng
Khói lạnh ướt mưa màu trắng nhợt
Âm hồn khoác áo trắng lang thang

Hả miệng hàm răng trắng ngợi ngời
Âm hồn gọi kẻ trắng tay ơi
Vào đây chung một ngôi mồ trắng
Ở cõi âm gian trắng lỡ làng

Người đi vô định bàn chân trắng
Cả cõi trần gian trắng giấc mê
Nấc thang trắng muốt người đi xuống
Cả một không gian trắng não nề

Kia ngọn đèn đang sáng trắng toang
Thời gian qua đó trắng thân đèn
Hàng ngàn chân trắng đang đi xuống
Đi tìm màu trắng bản khai tên

Vẫn đời sống trắng ở dương gian
Vẫn thắm tình yêu trắng dịu dàng
Vẫn trắng giàu sang nghèo kém trắng
Vẫn những tim người trắng thở than

Vẫn là trắng những nỗi hoang mang
Trắng nhà trắng cửa trắng ôn hàn
Trắng những gai hồng trong khóm cúc
Ứa dòng lệ trắng cháy dương gian

Vẫn những con người mắt trắng hoang
Đối nhau trắng những lớp vôi tàn
Phôi bạc trên đời ôi thoảng trắng
Vài trái tim hồng trắng phục sinh
*
Ôi những nhân tình trắng cố kinh
Đêm nay nghĩa địa trắng không hình
Suốt trời dày đặc ngàn sao trắng
Giấc mộng đi về trắng nỗi tin


3 nhận xét:

  1. nhợt nhạt thơ tràn trắng lối đi
    run rẩy hồn ngân khúc rầm rì
    buôn buốt nụ hôn rờn rợn gáy
    trăng trắng vật vờ đôi nét mi
    rờn rợn ngón gầy tìm ngõ ý
    xơ xác canh tàn một tiếng thi
    ngỡ ngàng tỉnh giấc- ô ! Là mộng
    nghe thơ vỡ trắng nẽo xuân thì...

    Trả lờiXóa