Có những điều tưởng
như mình đã biết rồi mà rốt lại vẫn chưa biết. Bởi biết rồi là chỉ mới biết cái
biết rồi trong trạng thái đã biết. Còn ở trạng thái sau cái đã biết của cái
biết rồi đó thì chưa chắc đã biết. Trong cuộc sống, trong tình yêu ta thường
vẫn gặp nhưng lắm lúc lại không biết. Vậy thì đã biết hay là chưa biết đây khi
ta đọc bài thơ "Em đã... biết"
của Vĩnh Thuyên:
Khi em khóc ở suối
Nước mắt cùng suối chảy ra sông
Khi em khóc ở sông
Nước mắt cùng sông ra biển
Anh có biết vì sao biển mặn ?
Biển ngàn đời ôm cả trần ai !!
Khi em khóc ở biển
Nước mắt và biển thành mưa
....
Em đã biết vì sao mưa khóc
Khóc cho đời cho cả mai sau !!!
Một bài thơ ngắn gọn
mà dài lắm ý vị nhân sinh triết lý. Với lối chia khổ khác lạ theo mạch suy tư
và ngôn từ mới lướt qua dường như lóng lánh nước
mắt, nếu không ngẫm, người đọc dễ cho rằng đây là một bài yếu đuối, ủy mị.
Qua những ngôn từ tả rất thực, một tuyến nước mắt được định vị từ khóc
ở suối, đến khóc ở sông rồi đến khóc ở biển có sự tiếp nối tuần hoàn.
Nhưng từ suối đến sông, trước khi ra biển lại phải vượt qua một cửa biển của câu hỏi nhân sinh: Anh
có biết vì sao biển mặn ?/Biển ngàn đời ôm cả trần ai !!. Để biển ôm cả trần ai, hình ảnh em
khóc ở suối, ở sông đã không còn là hình ảnh đơn thuần mà mặc nhiên trở
thành hình tượng. Em khóc- như cuộc
sống này, cuộc đời này nhiều lắm những thực tế, khó khăn phải bươn chải, như
giọt sống của con người tích tụ thành lẽ sống, như trên đất mẹ hóa suối, hóa
sông. Rồi những suối, sông đó cùng gom góp tích tụ thành dòng ngày càng lớn dần
chảy qua cửa biển hóa thành mặn mà của khơi xa xanh biếc.
Em khóc hay là chính chúng ta đang sống. Dẫu không hỏi bản thân anh có biết vì sao biển mặn nhưng anh
vẫn biết rằng nước mắt và biển thành mưa
như một điều tất yếu của tự nhiên. Cuộc sống vẫn đồng hành cùng mỗi người, cùng suối chảy ra sông để rồi cùng sông ra biển. Biển là cái đích của
suối, của sông nhưng biển cũng rất bao dung trở lại ôm đời trong vòng tay như người sinh người, đời sinh đời. Mà điều
ấy, phải chính khi em khóc ở biển mới
nhận ra nước mắt và biển thành mưa.
Có
lẽ Vĩnh Thuyên có ý tứ muốn nói tình yêu nam nữ dù có gặp những trắc trở gập
ghềnh thế nào đi nữa, nhưng nếu giữ được, nuôi dưỡng được thì khóc sẽ không còn là khóc mà trở thành nguồn sống cho đời cho cả mai sau. Thì đó chính là điều đã biết. Còn điều chưa biết phải chăng là nước
mắt và biển mặn mòi có được chúng
ta làm thành mưa tưới mát cho cuộc
sống đời này của chính chúng ta cả mai sau
hay không.

hồi nãy ông nói ông muốn nghe ý kiến của tui về bài viết của ông phải không ?
Trả lờiXóaUhm. bà cho ý kiến đi
Xóa