TỰ TÌNH
Tôi
mang tình lạc miền phôi bạc
để quên
như côi cút trong đời
tàn tạ
niềm vui, héo gầy nỗi nhớ
buông
hững hờ một sợi tương tư
Tìm
mong thấy hương người gầy vũ
dưới
đường mưa áo ướt mỏng tờ
Nắng
hiếm muộn nở nụ cười xa vắng
Đắng
lòng ai kéo lại chút hương mơ
Gấp gáp
rủ nốt bước chân đứng lại
hoang
hoải tìm chốn đậu cuối bờ vai
mang
theo chút nào ngây dại
treo
lên hư không tình tự ánh mắt dài
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét