Đọc thơ Phương Uy, là đọc một
tiếng lòng- một tiếng lòng yêu. Dường như cô viết thơ là để viết cho tình yêu
của mình- một tình yêu không tươi đẹp, một tình yêu dường như chỉ có buồn, đau,
bi quan cứ chật chội, ứ nghẹn trong những câu từ không bị câu nệ, ước thúc
trong một lối viết khác lạ về nhịp điệu, về diễn đạt ý tưởng. Mà chính cái sự
khác lạ đó đã làm cho Phương Uy cứ như một người khác biệt trong cuộc sống này
cứ một người một tâm hồn đơn côi đi riêng trên một con đường hoang mộng có đến
bảy phần không tỉnh.
Bảy phần không tỉnh ấy thì
nhiều, dường như lan chiếm hết cả.
Bắt đầu trong sự hiển hiện hình
ảnh một cô gái ưu tư và miên man buồn sâu trong đôi mắt:
Những
ngày buồn chật chội đã không chứa nổi các cơn mơ anh
Có
rất nhiều hợp âm đã phá tan những cảm xúc từ lâu không phân hủy
Tiếng
động cơ lem nhem chen dọc ngang khuôn diện em kiều mị
Đêm
giao mùa cằn cỗi không thể xua hết được nỗi hãi sợ thời gian
(Ngày
qua chật chội)
Nhặt
liên hồi những viên dối trá, nghi ngờ, lạnh nhạt đọng đầy mặt đất
Nhưng
túi đời thì chật
Nên
cơn gió cũng đành cõng nỗi buồn chập choạng mà bay
(Theo
gió mà bay)
Đóa
hồng vàng sẫm màu theo bụi cũ
Gió
lùa về khan cổ
Rớt
xuống đời một tiếng chuông rơi...
(Nhẹ
nhàng em bước xuống đời)
Với thế giới nội tâm của cô hanh
hao hơi thở và hoang hoải nỗi lòng tựa hồ như không có lối thoát:
Đêm
môi đau rũ rượi
À
ơi...
Ngực
mù lênh đênh lệ
Không
em
(Biệt
âm nỗi nhớ)
Đêm
thánh vô cùng chỉ mình tôi gọi em khắc khoải
Trong
cơn mơ bất lực cái nhìn
(Trượt
qua những giấc mơ mùa đông)
Anh
và em như hai con đường chỉ cắt nhau một lần rồi xa nhau mải miết
Nhưng
chưa từng hôn nhau sao có lối cho một lời chia biệt?
(Đắng)
cô đơn hoang trần trụi khác biệt
với mọi người:
Nỗi
cô đơn được dấu kỹ trong hốc mây trần trụi
Nảy
mầm nanh nọc kêu hoang
(Biệt
âm nỗi nhớ)
Góc
tối bên hiên bày cuộc nhậu
Âm
thầm gõ chén, độc- hành- ca
(Say)
day dứt đắng đót không ngừng:
Quả
táo cắn đôi sao nửa nào cũng đắng?
Kể
từ ngày chia ly...
(Đắng)
thậm chí mâu thuẫn:
Nhốt
nỗi nhớ nhung và bản giao hưởng đêm
Gảy
lên khúc du ca để nỗi buồn bay ra khỏi cung lòng chật hẹp
(Biệt
âm nỗi nhớ)
và đầy lầm lỗi:
Nơi
đó tình yêu không là những bông hoa
Chỉ
là những nụ hồng thui chột giữa đêm đen ảo giác
Chỉ
là những nét kỷ hà khắc lên trái tim lầm lạc
Là
những lỗi lầm đâm chết hết yêu thương
(Nơi
có những giấc mơ)
thi thoảng lại nhoi nhói đau
dường như không còn gì để hy vọng:
Những
nỗi niềm khô queo tận đáy
Cạn
ngày
Còn
lại gì giữa những kẽ tay?
Sợi
buồn mang mang ký ức
Không
còn tình yêu
(Thế
kỷ của những cơn mưa)
không thể nắm chắc:
Cánh
bướm sang sông, sợi tơ ngày ở lại
Có
phải duyên trần muôn đời vướng mãi
Để
ướt mềm một khúc ca dao
...
Hạnh
phúc giữa đời đôi khi chỉ là một bàn tay nắm
Nghiệt
duyên chi mà níu mãi mắt biếc môi trầm?
(Người
đàn bà và mùa thu)
như thể chẳng còn cảm xúc:
Sáng
nay giấc mơ về em chỉ còn một nửa
Có
một ngày rồi tất cả sẽ trở lại ơ hờ
(Cơn
mơ li tâm)
Mà trong khi đó, tình yêu của cô
thì đầy đam mê:
Em
vẫn gọi tình yêu của anh là trái tim thiên sứ
Dù
trái tim này đã từ lâu không thể ra hoa
(Bài
thơ cho người mang trái tim thiên sứ)
Tôi
viết những dòng em trong cõi hôn mê sâu
Dẫu
biết quá khứ chẳng thể phục sinh và tôi cũng chỉ là ảo hình quên lãng
(Náu
mình trong đêm)
hy vọng khắc khoải:
Gọi
tên em giữa nhạt nhòa những thanh âm không còn vang vọng
(Cơn
mơ li tâm)
Trước
mùa đông đang đặc trắng dần những sương mù bạch tạng
Ước
chi tình yêu còn có đôi cánh để bay lên
(Theo
gió mà bay)
Nhưng tình yêu ấy như định mệnh
trêu ngươi không nắm chắc được chút nào:
Và
tình yêu không phải lúc nào trong đời ta cũng có
Nơi
yêu thương để mỗi khi mất mát lại quay về
Những
cuộc tình không phải lúc nào cũng được nối bởi chiếc cầu có hai chữ phu thê
Bởi
nhiều khi trên đường đời những chiếc cầu nối qua sông rồi gãy đứt
(Lạc)
cứ lần lượt tuột khỏi tay trong
giấc tỉnh mùa đông tái lòng:
Mùa
đông bước từng bước dài qua bậc cửa
Em
nhẹ nhàng rời khỏi đời anh từng bước xuống đời
(Nhẹ
nhàng em bước xuống đời)
Nhưng vẫn còn tìm thấy ở cô ba
phần tỉnh đáng yêu.
Đó là đam mê khao khát một tình
yêu cho mình:
Xin
một lần cho trái tim thôi hoang hoải
Cho
tình yêu được sáng bừng như tia nắng sau mưa
(Bài
thơ cho người mang trái tim thiên sứ)
Em
đi đến vùng tung tăng gió
Ngày
đợi em đầu ngõ
Reo
vui những lộc cành
...
Ước
một lần làm công chúa
Với
hạt đậu tằm mơ ngày lá múa
Phục
sinh một thoáng theo vui
(Lối em về trời thênh thang gió)
dù có phải đi tìm:
Tìm
chút bao dung trong rạng ngời của hài nhi trên máng cỏ
Thả
những khắc khoải bời bời theo biệt âm của nỗi nhớ ly hương
(Biệt
âm nỗi nhớ)
Có
những ngày nắng đã qua lâu rồi
Có
những ngày mưa cũng đã qua lâu rồi
Hôm
nay anh tìm về để nghe mầu lá mới giao mùa trong nẻo thơm của nắng
(Nhắm
mắt để thấy bình yên)
dù có phải chắt chiu:
Ta
về chắt chiu kỷ niệm
Ươm
tình trong men hư không
(Cho
mùa băng giá)
dù có phải mong chờ:
Đêm
huyễn hoặc tinh cầu vụn vỡ
Chờ
một ánh sao lay
Thầm
thì điều ước
Người
trong dĩ vãng có hay
(Khúc
biệt xuân)
Bởi cô chỉ muốn tìm một tình yêu
rất giản đơn:
Bỗng
dưng giữa ngày ươm nắng
Thèm
nghe một tiếng em cười
Bỗng
dưng giữa mưa diệu vợi
Thèm
nghe một chút tinh khôi
(Trong
dấu mây xưa)
Nói ra bảy phần không tỉnh hoang
mộng của Phương Uy không phải để chê trách, mà mong ngóng thơ cô từ ba phần
tỉnh đáng yêu đã có mà tìm cho mình một lối đi không còn đơn côi hoang mộng và
khác biệt trong cuộc sống vốn rất nhiều niềm vui, hạnh phúc chân thật quanh
mình.
Và điều đó không phải cô không
làm được. Mà cô đã làm được.
Tôi rất thích bài Về nghe mùa xuân gọi của Phương Uy. Một
bài thơ đằm thắm, mà cả ý, điệu, lời đã họa nên một tình yêu tháng giêng xanh
non ngan ngát hương với niềm tin ủ đầy tay ấm cúng một ngôi nhà hạnh phúc chờ
giây phút đoàn viên đã đến rất gần.
Vẫn mong cho cô tìm được cho
mình một mùa trái chín của cuộc đời với hạnh phúc lộc biếc ươm mọng môi xinh không
còn bóng dáng miên man hoang hoải của nỗi buồn.
Vì nhánh mai vàng đã trảy lá
bước qua đông, vì giữa trời xanh đã rung nhẹ cánh môi hồng, vì mẹ trong ngày
cúng tất đã ra ngồi tựa cửa chờ chuyến xe giáp tết trở về nhà chỉ trong chốc
lát nữa, mà hãy về theo tiếng mùa xuân gọi nhé Phương Uy:
Về
em nhé! Về nghe mùa xuân gọi
Tháng
Giêng xanh bỡ ngỡ nụ hôn tình
Hoa
khế tím nơi cuối vườn đứng đợi
Có
em về ươm mọng đóa môi xinh.
Về
em nhé, về nghe mùa trái chín
Nghe
mùa hương ngan ngát bưởi ra hoa
Ngày
cúng tất mẹ ra ngồi tựa cửa
Mong
chuyến xe giáp tết ghé ngang nhà.
Về
em nhé, nụ tầm xuân đã thắm
Nhánh
mai vàng trảy lá bước qua đông
Mâm
bánh mứt thơm lừng chiều se gió
Em
còn xa biền biệt nắng qua lòng.
Về
em nhé, xem sắc màu xuống phố
Giữa
trời xanh rung nhẹ cánh môi hồng
Nghe
lộc biếc trên cành vừa mới nhú
Đêm
giao thừa vẫy lá đón xuân trong.
Về
em nhé! Cuối đường anh đứng đợi
Tình
đầy tay dù vóc dáng hao gầy
Ủ
yêu thương đón ngày em về lại
Nụ hôn thơm trong nỗi
nhớ đong đầy
Mơ ước được chìm trong một giấc ngủ vừa
Trả lờiXóaGiữa mùa đông môi hồng là đốm lửa
Ngày hôm nay và cả ngày mai nữa
Thấy mình ngồi dưới bóng của chở che.
Nhà cửa gì bỏ lạnh tanh, đuổi muỗi gần chít nè ông già ui !
Trả lờiXóaCom cả tuần cũng chả thấy nhoi, ông mà không phải là ông người iu già mắc dịch của tui, chắc tui cũng hổng thèm mò sang vì giận quá.
Cậu đi đâu blog bỏ hoang vậy?
Trả lờiXóaNgân sang thăm anh, lâu quá rồi nên cũng nhớ :)
Trả lờiXóaNgười vẫn về lặng lẽ qua đây mà. Chỉ vì chân không giày nên không gây động, hỡi các cô nàng ưa nằm mộng. :))
Trả lờiXóaVì nghĩ là bạn bè, nên mới qua thăm hỏi vài câu, lo lắng quan tâm là lẽ đương nhiên. Nếu vì thế mà bị đem ra nói những lời như thế này thì xin lỗi nhé, bạn nằm mộng nhiều quá rồi đấy.
XóaĐến cả một cái tên mà không dám đường đường chính chính gõ, lại dùng 2 chữ " nặc danh " , chả trách sao bạn dệt mông dùm bọn này hay thật.
Cảm ơn vì giúp mình " tỉnh mộng ". Chúc may mắn nhé. hé hé.
Vừa sút thử quả bóng đã có người ngứa chân. :)) Vẫn reply comment này nghĩa là chưa tỉnh mông. :P Vui một chút gì mà cay cú thể bạn êu. Duyên bay sạch!!!
Xóavô duyên sẳn rùi, bay sạch hổng sạch cũng vậy thui. Tỉnh hổng tỉnh gì cũng vậy thui. Mình không cay cú, vì có gì đâu mà cay hay cú. Chẳng qua thấy có người thích nhoi, thì nhoi cho vui nhà bạn tui thui mà. Chứ bạn bỏ nhà trống, hổng ai qua nhoi, bạn bùn !
XóaBắt đầu nghi nghi chủ nhân comment nặc danh này rùi. Vẫn cái kiểu khoái trêu người khác hén !
cuối tuần dzui dzẻ, giữ gìn sức khỏe mà đi...chọc bà con bạn nhé !
Yêu nhất anh Giang
Trả lờiXóaCả làng đều biết. ^^
Ông đi vắng lâu quá, tui thắc mắc là ông bận bịu công chuyện hay ốm đau chi không? Ới 1 tiếng cho bạn bè yên tâm nha
Trả lờiXóaAnh ấy đang tự kỷ đó bạn. Có thể người ta cần một khoảng lặng. Chúc anh luôn bình an...
XóaThật ra chỉ cần quan tâm ai đó một cách chân thành, ta sẽ biết được người có ổn không. Mình ít qua đây nhưng lần nào qua mình cũng lần được dấu chân anh G vô blog, thấy ấm lòng. Cảm ơn anh vì vẫn đọc mọi người. Lâu rồi, em ko viết gì. Hi, hi vọng anh biết em là ai mà đừng hét to lên nhá. :P
Trả lờiXóaEm nhớ anh Giang. Anh vui nhé. :X
Trả lờiXóa